Chương 13

Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

11.126 chữ

17-12-2022

Bởi vì Vân Lương không phải là người kín miệng, Vân Trạch không tiện nói nhiều với Vân Lương…, cậu tìm đại một cái cớ qua loa rồi vào Vân phủ tìm chú mình.

Vân Mục Thanh đang đánh đàn trong vườn, ông đã hơn bốn mươi tuổi, da trắng mặt đẹp, râu tóc đen bóng như mực, thần thái cả người sáng láng.

Vân Trạch được gã sai vặt trong phủ dẫn vào, chờ Vân Mục Thanh đánh đàn xong Vân Trạch mới đi lên hành lễ: “Chú.”

Vân Mục Thanh đứng dậy: “Trạch nhi, con lại đây.”

“Không biết chú gọi cháu đến đây có chuyện gì quan trọng ạ?”

Vân Mục Thanh trung hậu nhân nghĩa, rất nhiều người bên cạnh đều nhận được chỗ tốt của ông, ông hết lòng quan tâm giúp đỡ bạn bè, với cháu ruột của mình càng hơn thế.

Cho dù quan hệ của Vân Mục Thanh và anh cả An Lạc hầu không được thân thiết, nhưng ông không chán ghét hai người Vân Trạch và Vân Dương.

Vân Mục Thanh nói, “Chú nghe được một vài tin tức, gọi cháu đến đây là muốn nhắc nhở gần đây cháu nên cẩn thận hơn chút.”

Vân Trạch nghĩ có lẽ là chuyện của Đông Lĩnh Vương gia và Nhiếp chính vương: “Chú, không biết là chú nghe được tin gì ạ?”

“Cha cháu đã thuần phục Nhiếp chính vương, gần đây chú thấy anh ấy và quan viên Dương Thống bên phe Nhiếp chính vương qua lại mật thiết.” Vân Mục Thanh thở dài, “Anh ấy gió chiều nào theo chiều nấy, xưa nay luôn như thế, Nhiếp chính vương cũng không lạ gì.”

Lần đầu tiên Vân Trạch nghe được chuyện này.

Cậu cho rằng An Lạc hầu trung thành với hoàng thất là bởi vì Tiên đế đối xử với An Lạc hầu không tệ, đề bạt lão đến vị trí Hình bộ thượng thư.

Chỉ là Vân Trạch không bất ngờ lắm. An Lạc hầu là một người thông minh, vì tiền đồ của lão, lão sẽ chọn cái có lợi nhất cho mình.

Vân Mục Thanh đứng lên: “Nhà ngoại cháu vừa trở mặt với Nhiếp chính vương. Anh cả vốn đã đối xử lạnh nhạt với cháu, chú lo lắng anh ấy sẽ vì lấy lòng Nhiếp chính vương mà có hành động thương tổn cháu, Trạch nhi, xưa nay cháu hiếu thuận, nhưng không thể không đề phòng cha cháu ——”

Hổ dữ không ăn thịt con, trong mắt người bình thường con ruột của mình còn quan trọng hơn cả tiền đồ, nhưng An Lạc hầu không bình thường.

Vân Mục Thanh là một người tốt, ông vốn không muốn nói xấu An Lạc hầu trước mặt Vân Trạch, không muốn để tình cảm của hai cha con càng thêm xa cách.

Vân Trạch suy tư một lát: “Cháu vẫn cho rằng trong lòng cha có cháu, hai năm nay xa lánh cháu là bởi vì bận rộn triều sự, chú, chú hiểu rõ cha hơn cháu, có biết là cháu đã làm gì không tốt khiến ông ấy chán ghét không ạ?”

Vân Mục Thanh thở dài, kể lại hết mọi chuyện trong quá khứ cho Vân Trạch.

Trước khi cưới Vương phu nhân, An Lạc hầu đã nạp Thái thị làm thiếp. Nhưng cha Thái thị là quan nhỏ trong nha môn, cha Vương phu nhân là chính nhất phẩm Phụ quốc công, tuy thích Thái thị nhưng An Lạc hầu không thể để Thái thị làm chính thê được.

Vương phu nhân gả đến từ xa, sau khi bái đường mới biết được cơ thiếp trong phủ đã có thai tám tháng.

Vương phu nhân bất mãn trong lòng, hơn nữa Thái thị còn cố ý phạm sai lầm ở trước mặt nàng, lần nào Vương phu nhân cũng nhịn không được dạy bảo. Thái thị quen thút thít nỉ non vờ yếu đuối, thường ôm đứa con trai nhỏ đến trước mặt An Lạc hầu khóc lóc kể lể.

Vương phu nhân quốc sắc thiên hương, ngay từ đầu An Lạc hầu vừa kính vừa yêu. Dần dần An Lạc hầu nhận ra Vương phu nhân không có gì thú vị lại còn tâm cao khí ngạo, lão chán ghét con gái thế gia cao quý như Vương phu nhân.

Bởi vì cha mẹ Vương phu nhân cường thế, lão muốn mượn thế của Phụ quốc công leo lên cao, không thể khinh mạn Vương phu nhân, đợi đến khi An Lạc hầu lên được Hình bộ thượng thư mới như trút được gánh nặng.

Lúc này Phụ quốc công về hưu, Phụ quốc công không có chức quan chỉ có tước vị, khi ấy anh cả Vương phu nhân Vương Hàn Tùng chỉ là Thái thú, An Nhạc hầu rốt cục cũng có thể áp đảo Vương gia.

Sau đó Vương gia đến kinh thành tham dự tang lễ, anh em họ Vương phu nhân biết được tuổi của Vân Dương, cho rằng em mình chịu thiệt thòi uất ức mà chết, hai nhà xảy ra tranh chấp rất khó coi, cuối cùng tan rã trong không vui.

Vương gia đã không còn giá trị lợi dụng với An Lạc hầu nữa, An Lạc hầu không cần phải dựa vào thế lực bên nhà vợ, lão thấy Thái thị dịu dàng thức thời nên nâng Thái thị làm chính thất, quan hệ với Vương gia càng ngày càng nhạt.

Bởi vì Vương phu nhân và Vương gia, An Lạc Hầu không yêu thương gì Vân Trạch. Theo một nghĩa nào đó, Vân Trạch đại diện cho quá khứ không vui vẻ của An Lạc hầu.

Vân Mục Thanh và An Lạc hầu lớn lên cùng nhau, ông quá rõ bản tính máu lạnh của anh mình. An Lạc hầu không coi trọng cốt nhục thân tình, An Lạc hầu chỉ quan tâm đến việc thăng chức của lão.

Nếu Vân Trạch cản trở tiền đồ của An Lạc hầu, An Lạc Hầu sẽ nghĩ biện pháp để Vân Trạch rời đi, cho dù Vân Trạch có là con ruột đi chăng nữa.

“Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này cháu cần phải cẩn thận.” Vân Mục Thanh nói, “Nếu cha cháu bảo cháu xuất kinh tạm thời tránh đầu ngọn gió, cháu không được đồng ý với anh ấy. Chú chỉ sợ sau khi cháu xuất kinh sẽ không về được nữa, cuộc sống nông thôn khó khăn, cơ thể của cháu sẽ chịu không nổi.”

Vân Trạch hành lễ: “Cảm ơn chú đã nhắc nhở.”

Lúc ra khỏi cửa Vân Trạch vẫn còn ngẩn ngơ.

Hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cậu quá đơn giản, nếu ba năm trước Vân Trạch nghe nói trên đời này có người cha không yêu con mình thì sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Bây giờ đã từ từ quen dần.

Bất kể thế nào, sau này có gặp nhiều chuyện khó khăn hơn nữa vẫn phải kiên trì. Vân Trạch tới nơi này không phải không thu hoạch được gì, cuộc sống chẳng khó khăn lắm, ít nhất đã có một người bạn đối xử rất tốt với mình.

“Bán kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt ~”

Vân Trạch nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô, cậu sờ vào trong ngực, phát hiện lúc ra ngoài không mang tiền theo.

Ông già bán kẹo hồ lô nhận ra Vân Trạch.

Công tử trong kinh thành có nhiều phong thái, tướng mạo xuất chúng nhất là hai vị Vân công tử của phủ An Lạc hầu, trong đó Vân tiểu công tử có vẻ ngoài xuất chúng, còn hơn Vân đại công tử một bậc.

“Vân công tử, mua xâu kẹo hồ lô không?”

Vân Trạch mỉm cười: “Ta không mang theo tiền rồi, xin ở chỗ này chờ một lát, ta vào phủ lấy chút tiền đã.”

“Công tử muốn ăn xâu nào?” Dáng vẻ Vân Trạch ngoan ngoãn tuấn tú, ông lão bán kẹo hồ lô rất thích cậu, “Một xâu ba văn bạc, lần sau gặp lại trả cũng không muộn.”

Khúc Doãn Thành trở về từ nha môn, vừa lúc đi cùng một con đường với Vân Trạch, đúng lúc nghe Vân Trạch nói cậu không mang theo tiền.

Một thỏi bạc được ném vào trong ngực ông lão bán kẹo hồ lô, Khúc Doãn Thành mua hết kẹo hồ lô của người ta: “Ta lấy hết.”

Ông lão bán kẹo hồ lô cầm bạc sững sờ tại chỗ —— thỏi bạc mà đối phương ném có chừng hai mươi lượng, tất cả kẹo hồ lô cộng lại cũng bán không được hai đồng, lão không có nhiều bạc để thối lại.

Tuy trông Khúc Doãn Thành không hung dữ như Triệu Nghị, nhưng dù sao cũng là một tráng hán mang đao, hắn ta trừng mắt nhìn ông lão bán kẹo hồ lô: “Không đủ? Sao còn chưa đi?”

Ông lão bán kẹo hồ lô giật mình, vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.

Khúc Doãn Thành vốn lạnh lùng nên không nói gì nhiều, nhét cả cây kẹo hồ lô trong tay Vân Trạch: “Cho ngươi đó.”

Vân Trạch ôm cả cây kẹo hồ lô nhìn đối phương quay đầu đi vào phủ Thụy quận vương, suy nghĩ hết cả ngày cũng không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.

Chẳng lẽ nhân sĩ Liêu Châu đều nhiệt tình hào phóng như vậy? Hay là Thụy quận vương đã nói chuyện Vân Trạch ăn không đủ no cho mọi người bên cạnh?

Một truyền mười, mười truyền trăm, qua hai ngày chẳng phải toàn kinh thành đều biết Vân Trạch rất nghèo ư?

Nếu mỗi người trong Minh Đô đều mua cho mình một cây kẹo hồ lô… Quên đi, đừng mơ mộng nữa.

Trên cây này cắm mấy chục xâu kẹo hồ lô, đủ để Vân Trạch và Đương Quy ăn năm ngày, Vân Trạch mang về nhà.

Sau khi Khúc Doãn Thành báo cáo quân vụ với Chung Hành xong, lời nói chuyển sang đề cập đến chuyện xảy ra hôm nay: “Lúc thuộc hạ trở về thấy Vân Trạch công tử không có bạc mua kẹo hồ lô, nên đã dùng số tiền lớn mua tất cả kẹo hồ lô cho Vân Trạch công tử, thoạt nhìn cậu ấy rất vui vẻ.”

Bởi vì chuyện Khúc Doãn Thành báo cáo không quan trọng nên Chung Hành vừa nghe vừa đọc binh thư, nghe được câu này Chung Hành bèn nhìn xuống.

Tuy da Khúc Doãn Thành đen, bộ dạng rất tuấn lãng và có vài phần danh tiếng ở triều Khế, thông minh hơn Triệu Nghị một chút.

Lúc ở Liêu Châu, Khúc Doãn Thành là tướng quân được các cô gái theo đuổi nhiều nhất, thậm chí còn có nam tử ngỏ lời với Khúc Doãn Thành.

Giọng điệu Chung Hành lạnh nhạt: “Bao nhiêu bạc?”

Khúc Doãn Thành: “Khoảng hai mươi lượng bạc.”

Nghe nói bánh ngọt của trù nương dỗ Vân Trạch vui vẻ, Nhiếp chính vương thưởng bà ta năm trăm lượng bạc.

Hôm nay hắn ta mua kẹo hồ lô cho Vân Trạch, không biết Nhiếp chính vương ban thưởng con ngựa nào cho mình đây, Khúc Doãn Thành muốn con ngựa bốn vó đạp tuyết kia.

Chung Hành đưa cho Khúc Doãn Thành hai mươi lượng bạc: “Từ nay về sau nếu không có cô cho phép, không được mua bất kỳ món ăn nào cho cậu ấy.”

Khúc Doãn Thành khiếp sợ nhận bạc.

Con ngựa của hắn ta đâu?

Khúc Doãn Thành và Triệu Nghị đều là tay chân của Chung Hành, cũng bởi vì như thế nên hắn ta mới dám quang minh chính đại mua đồ cho Vân Trạch, chính miệng nói chuyện này cho Chung Hành.

Đổi lại người không làm việc đàng hoàng chỉ muốn dựa vào nịnh nọt thượng vị đã sớm bị Chung Hành chém rồi.

Khúc Doãn Thành gãi đầu: “Điện hạ không mua cho cậu ấy cũng không cho phép người khác mua cho cậu ấy à? Trên đường có vô số nam nữ nhìn trộm Vân Trạch công tử đó.”

Người muốn mua kẹo hồ lô cho Vân Trạch cũng nhiều hơn á!

Sắc mặt Chung Hành tối sầm lại.

Khúc Doãn Thành nói: “Nghe nói Triệu Nghị mua một cây trâm trân châu cho Lưu phu nhân, tổng cộng tầm năm trăm lượng bạc.”

Ngay cả xâu kẹo hồ lô mà điện hạ cũng không mua cho người ta, có phải có hơi keo kiệt rồi không?

Sắc mặt Chung Hành càng đen hơn.

Gần đây Khúc Doãn Thành vốn rất nhàn rỗi, hắn ta vốn có thể có một năm mới tốt đẹp, cuối cùng lại bị cấp trên đuổi khỏi Minh Đô tiêu diệt sơn tặc.

Thậm chí ngay cả Triệu Nghị và Lưu phu nhân cũng bị chia cắt, Triệu Nghị rơi lệ ra ngoài kinh luyện binh.

Vân Trạch không biết chuyện này, tuy rằng kẹo hồ lô rất ngọt, nhưng cậu ăn không nổi nữa.

Giống như Vân Mục Thanh nhắc nhở, hiện tại An Lạc hầu nịnh bợ một quan viên dưới tay Nhiếp chính vương tên Dương Thống, định gia nhập trận doanh của Nhiếp chính vương.

Trong lúc mấu chốt này, An Lạc hầu lại nghe người Phùng gia nói đến chuyện Vương Hàn Tùng đã đắc tội Nhiếp chính vương.

Bởi vì con trai ruột Vân Trạch là cháu ngoại trai của Vương Hàn Tùng, Vương Hàn Tùng từng mắng Nhiếp chính vương, An Lạc hầu sợ vì chuyện này mà Nhiếp chính vương không tiếp nhận lấy lòng của mình, cho nên hiện giờ muốn ném Vân Trạch vào điền trang ở nông thôn của Vân gia.

Nhưng sắp qua năm mới, An Lạc hầu không tìm được cái cớ hay để tống Vân Trạch đi, vì thế mà lão lo lắng, hai ngày trước cảm thấy Vân Trạch là một đứa trẻ ngoan có phong phạm thế gia, hai ngày nay nhìn Vân Trạch cứ chướng mắt, luôn cảm thấy Vân Trạch là chướng ngại vật trên con đường làm quan của mình.

Cho nên hai ngày này Vân Trạch bị An Lạc hầu gọi qua mắng bốn lần, cho dù Vân Trạch không làm gì cũng bị mắng.

Vân Trạch bị mắng nên tâm trạng phiền muộn, ăn kẹo hồ lô cũng thấy đắng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!